Hôm nay, có câu chuyện như thế này muốn kể mọi người nghe cho vui cuối tuần. Ai thấy tò mò thì đọc, còn ai không thích đọc thì kéo xuống xem cái kết, xong rồi đọc cũng chưa muộn. Vậy nhé!!!

Chuyện là vầy, cách đây cũng hơn 7 năm cái thời mới ra trường đi làm. Người yêu cũ mà hiện tại bây giờ là mẹ của thằng nhóc con tôi (xưng “tôi” cho thiện lành nha cả nhà) không biết nghe ai hay thấy ai thêu tranh chữ thập (…) một mực bắt mình chở đi mua về thêu.

“Ok, nếu em thích thì anh chở đi” và lần đó em mua bức tranh có hình cô dâu và chú rể kích thước 30*30 để thêu (chắc lúc đó mê tôi nên muốn dụ tôi cưới ấy mà).

Em không nói không gì hết cứ thêu vậy đâu khoảng 3 tháng (vì em mới đi làm nên em chỉ thêu khi em có thời gian) thì em khoe là đã thêu xong với một thái độ rất thích thú và sung sướng. Tôi mới hỏi là em muốn thêu nữa không? Với một tâm trạng thích thú như vậy, thì câu trả lời như thế nào thì mọi người có thể đoán được ha. Vậy là tôi lại chở em đi đến nơi bán tranh thêu chữ thập. Trên đường đi thì hai đứa cũng bàn là lần này mua tấm lớn hơn xíu khoảng 60*60cm bla bla với hình hoa hồng, rồi cá chép, đủ các thể loại và lâu lâu còn chỉ mấy cô gái đẹp để tôi nhìn nữa.

Đến nơi thì vô lựa các kiểu như dự định ban đầu, xem hết hình này rồi đến hình kia. Thì bỗng dưng em dừng lại tại 1 bức tranh, đứng hồi lâu em mới hỏi “Anh thấy bức này sao?” và chỉ vô nó. Tôi nhìn và khen tấm này đẹp. Thế Anh nghĩ sao nếu em thêu tấm này? Tôi cười nhếch mép kiểu thách thức trả lời “chắc em thêu bức này phải 8 năm mới xong”. Bức tranh có kích thước đâu khoảng 180cm* 60cm, là bức tranh thuộc size XXXL, bức tranh mang tên “Mã đáo thành công” với hình 8 con ngựa phi. Với rất nhiều chi tiết lớn nhỏ.

Vậy mà em phán 1 câu em thích nó, em muốn có nó để em treo trong phòng khách căn nhà do em xây. Thế là em quyết định mua dù giá của nó là 1.000.000 Đ thời điểm đó lương mới ra trường của em là 3.000.000 Đ (may mà khi tính tiền cửa hàng đó giảm giá 50%)

Thế là về em bắt đầu những mũi thêu đầu tiên, tất nhiên tôi có phụ em thêu mấy ngày đầu (lúc này đang cua em nên làm màu vậy thôi chứ tôi ghét thêu bỏ xì). Sau một khoảng thời gian hai đứa lại mở xem mình thêu khoảng bao nhiêu và thật đau lòng sau hơn 3 tháng mà nhìn lại thì thấy chắc được khoảng 2 – 3% trong lòng tôi là tôi nản lắm rồi. Lúc đó tôi toàn bàn ra nhằm cho em nản chí để bỏ không thêu nữa. Mỗi lần lấy ra thêu khi có tôi ở đó thì thế nào tôi cũng tìm lý do để không thêu phụ hoặc trổ tài thuyết phục em không thêu bằng cách rủ đi chơi, đi ăn, xem phim các kiểu con đà điểu….

Vậy đó, thời gian cứ thế trôi đi, với công việc và các thú vui khác dần dần tôi cũng ít thấy em thêu nữa nhưng lâu lâu vì chuyện gì buồn hay sựt nhớ tới là em lại lôi ra thêu dù không biết thêu được bao nhiêu.

Phẩm chất đẹp của người phụ nữ Việt Nam

http://www.phunulamdep.com.vn/su-hy-sinh-cua-nguoi-phu-nu/

Một năm trôi qua vẫn chưa xong, rồi 2 năm rồi 3 năm trôi qua và đến bây giờ cũng móm mém 7 năm trôi qua. Với rất nhiều sự thay đổi từ người yêu rồi thành vợ rồi thành mẹ của con tôi. Từ một nhân viên lễ tân, rồi thành 1 HDV, rồi giờ thành điều hành tour.

7 năm trôi qua công việc thay đổi cuộc sống thay đổi, chỗ ở thay đổi, vậy mà đi đâu em cũng mang bức tranh đó theo, cứ lâu lâu có dịp là em lại lấy ra thêu với một tâm thế và tình thần như ngày đầu tiên em thêu bức tranh này. Còn tôi thì lại khác, lúc bắt đầu thì tôi thêu phụ dẫu biết mình không khéo tay (có khi còn cản trở việc thêu của em) sau đó thì chuyển qua khuyên em dừng lại, em không dừng lại thì chuyển qua đả kích rằng “em nên bỏ đi rồi anh mua cho em bức tranh hoàn chỉnh khi em có nhà riêng”.

Ngày này qua ngày khác dù có nói gì thì nói em vẫn cứ thêu bất chấp mình nói kiểu gì. Không biết lúc đó em nghĩ gì nhưng tôi nghĩ với tài thuyết phục sau bao nhiêu năm làm sale của tôi với hàng tá lý do nghe hợp lý thì nếu là người khác có thể đã đem bức tranh đó vức sọt rác rồi. Còn em thì không! Chó cứ sủa, đường em, em cứ đi !!!

Thấy vậy, tôi không kêu em ngừng việc thêu bức tranh lại nữa và tất nhiên cũng không nhảy vô thêu giúp. Tôi khích lệ em ráng thêu, nhận xét những mũi thêu của em đã ngày càng đều và đẹp hơn và hình dung bức tranh khi hoàn thành sẽ lung linh và em sẽ sung sướng như thế nào. Và hiện tại thì bức tranh đã xong nhưng nhà thì chưa có. Nhưng tương lai thì biết đâu được ha.

Từ đấy, tôi thấy tôi là một nhà tiên tri tài ba haha, còn em không bao giờ là một thợ thêu giỏi.

tranh thêu treo tường

Qua chuyện này tôi rút ra mấy ý sau (đúng sai không quan trọng):

⁃ Không nghĩ thì thôi một khi đã nghĩ thì phải nghĩ lớn, nghĩ lớn sẽ tạo ra động lực lớn, động lực lớn thôi thúc hành động lớn, hành động lớn thì kết quả to lớn có thể sẽ đến (đến nghĩ mà không dám nghĩ nữa thì sao làm được)

⁃ Thành công giống như việc bạn vẽ một bức tranh, mình nghĩ nó rất lung linh, rất đẹp, hào nhoáng nhưng nếu mình không đặt bút để vẽ những nét đầu tiên thì sẽ không bao giờ có được bức tranh đó.

⁃ Phàm làm việc gì cũng đừng bao giờ từ bỏ vì một lý do gì đó. Chỉ cần bạn cố gắng thêm một chút, một chút nữa thôi, bạn sẽ đến đích mà bạn mong muốn. Việc bạn, bạn cứ làm, ai nói gì thì KỆ MẸ NÓ.

Chuyên mục: Blog làm đẹp